Web Content Viewer
Một góc cảng Hải Phòng thời kỳ kháng chiến chống Mỹ
* Trong câu chuyện quá vãng, nguyên Phó Giám đốc Đàm Kim Trường và Kế toán trưởng Nguyễn Thị Liên đều nhắc đến những người đầy cảm mến, nể phục về phong cách quản lý, tính năng động, sáng tạo và sâu sát qua các thời kỳ như bác Bùi Mai, Nguyễn Văn Doãn, Vũ Quốc Sáu. Chị Liên bảo, chúng tôi lúc ấy toàn học vấn cấp hai, cấp ba. Cán bộ trưởng, phó phòng chủ yếu bộ đội chống Pháp. Xin việc dễ lắm. Như chị, được giao làm kế toán là do lãnh đạo cho thử viết chữ, thấy chữ đẹp thì cho làm. Chị cũng cảm mến anh Bùi Mai và anh Sáu là chân thành, tình cảm, năm nào cũng gặp gỡ cán bộ hưu trí. Còn Trường, vốn đã sống qua tám đời giám đốc Hải Phòng. Với anh Nguyễn Văn Doãn, Chủ tịch HĐQT BIDV thì bảo: “Anh Doãn vốn là kỹ sư xây dựng, giống nghề đào tạo của tôi. Anh ấy có giọng sang sảng, sống rất có tình. Là người có công chèo chống để bảo vệ sự tồn tại và phát triển của BIDV. Khi xét duyệt cho vay bao giờ anh cũng chất vấn, dự án này làm cái gì, sản phẩm đó bán được không, bán ở đâu, có lãi không? Nếu không bán được thì làm thế nào, giải quyết rủi ro ra sao…?”. Còn với anh Sáu: “Ngay khi còn ở Hải Phòng, anh ấy là người tâm huyết với nghề. Anh em lên báo cáo việc gì, anh cứ để cho họ thoải mái nói, sau đó tóm lại và hỏi, “vậy có cho vay được không?”. Hỏi vậy, nhưng anh ấy tự đánh giá cái nào được, cái nào chưa được. Nếu làm thì bỏ điều này, nên điều kia. Anh Sáu thường bảo, anh em báo cáo lãnh đạo phải lắng nghe, nghe để biết năng lực cán bộ thế nào. Nghe cũng là để học anh em, nắm bắt doanh nghiệp, từ đó phân tích, đánh giá cách làm thế nào cho hiệu quả”. - Vậy điều gì của anh Sáu làm anh ấn tượng nhất? - Tôi hỏi Trường. - Về nghiệp vụ, anh ấy luôn cân nhắc, cho vay phải xem kỹ nguồn thu của doanh nghiệp có bảo đảm trả nợ được không, nếu không thì xử lý cách nào? Anh ấy bảo, làm lãnh đạo phải có uy tín, nhưng trước hết phải có chữ tín. Đây là điều tôi nhớ và học được từ anh Sáu. Tất nhiên, với anh Sáu, chúng tôi còn phải trở lại Hà Nội. Có cậu Bình đây vừa là cháu, vừa lái xe cho anh Sáu từ ở Hải Phòng. Tôi vừa nghe Bình thông báo: “Chú Sáu đang vào nằm Bệnh viện E, đợi một giáo sư Hàn Quốc sang đặt ống ten”. Ồ, thế thì sau Hải Phòng, Quảng Ninh thế nào chúng tôi cũng phải vào thăm anh Sáu ở bệnh viện rồi, anh là người của BIDV Hải Phòng mà. Anh Trường kể rằng, những năm 80, là những năm nhộn nhạo của đất Cảng. Đó là thời kỳ nước ta khủng hoảng kinh tế - xã hội. Nhiều doanh nghiệp Nhà nước ở Hải Phòng hầu như đổ bể hết. Nhưng Hải Phòng lúc ấy cũng được cho là năng động, với sự chuyển hướng, lấn biển làm ăn. Nên nhà thơ Tố Hữu mới có thơ Mừng Hải phòng: “Bốn cống, ba cầu, năm cửa ô/ Đào kênh, lấn biển mở cơ đồ/ Làm ăn hai chữ, à ra thế!…”. “À ra thế” là sự vỡ vạc, ngỡ ngàng nhận ra tín hiệu làm ăn khác của tiền đổi mới, chứ cứ “Pháo đài cấp huyện” mãi thì cố thủ bao cấp, quan liêu mệnh lệnh à? Nhớ lại những ngày ấy và liên hệ nghề của mình, Trường cho rằng anh sống thoải mái, điềm đạm nên được anh em quý. Anh xử lý các công việc quản trị vào cuối chiều, lúc ấy bình tĩnh hơn để xem xét. Chữ “nhẫn” mà Trường cho rằng, cả quá trình chiêm nghiệm mới chế được mình. Nhưng nếu có vụ việc gì gay cấn với khách hàng là Trường lại được cử giải quyết. Mà anh phụ trách thẩm định, các phòng giao dịch, xây dựng cơ bản, Hội đồng chất lượng… hầu như không làm việc với khách hàng. Như vụ một khách hàng hung hãn ép vợ đến rút tiền để đưa cho hắn tiêu, ầm ĩ cả cơ quan, các giao dịch viên sợ xanh mắt. Hay vụ phát hiện một trái phiếu, nghi giả vậy mà chủ trái phiếu kéo mấy người sừng sộ đến đòi lại trái phiếu. Anh Trường vừa khéo léo vừa kiên quyết, mời họ vào làm việc đàng hoàng: “Chúng tôi đã mời ngân hàng Trung ương, mời Bộ Công an xác minh trái phiếu này. Bây giờ các anh phải chờ cơ quan cấp trên xác minh. Nếu lẽ phải thuộc về các anh thì ngân hàng chúng tôi bảo đảm quyền lợi cho các anh”. Ấy là chưa kể thỉnh thoảng lại xảy ra vụ những ông “ngáo đá”, say rượu đòi… vay tiền, chất vấn ngân hàng sao không cho dân vay. Trường bảo, đó là những kỷ niệm không thể quên, là kinh nghiệm của phép ứng xử “rút lửa đáy nồi”, biến hung thành cát. Giám đốc Ngô Đức Chiến chỉ tranh thủ tiếp tôi vào cuối chiều khi anh từ lớp học chính trị về, tại cà phê Fantasy gần cơ quan, lúc đó đã 18 giờ. Thịnh bảo ngay sau đó Chiến lại có cuộc gặp khách hàng. Chiến bảo: “Anh thấy đấy, nghề ngân hàng thương mại bây giờ quay như chong chóng”. Hầu như chưa hôm nào Chiến về nhà trước 8 giờ tối. Hỏi vợ có ghen không? Chiến ngập ngừng, “chắc có… nhưng chán không alo vì mãi thế rồi. Em bèn mặc định là không ăn cơm, hôm nào ăn mới gọi”. Chiến bảo, Hải Phòng chắc khó viết anh nhỉ? Ví dụ khoán 10 đi đầu nhưng lại chậm lớn hơn các tỉnh khác, so Quảng Ninh chẳng hạn. Quảng Ninh bây giờ phát triển nhanh lắm. Hải Phòng phố xưa thế nhưng mới chỉ có khách sạn 4 sao. “Anh biết không, cả Quận 1, Thành phố Hồ Chí Minh là các đại gia người Hải Phòng đấy”. Tôi cũng ngờ ngợ, ý Chiến nói như vậy là Hải Phòng chưa năng động chăng? Nhưng Hải Phòng vẫn là địa phương thu ngân sách trong tốp đầu cả nước. Còn với BIDV, dù không ít khó khăn do phải tách thêm một vài chi nhánh với gần 100 cán bộ thuyên chuyển nhưng còn lại 161 con người ngày càng trẻ hóa, 7 phòng giao dịch và Hội sở. Trước đây, đầu tư lớn nhất của Hải Phòng là vận tải biển. Từ sau 2010 ưu tiên cho doanh nghiệp vừa và nhỏ. Phương châm hiện nay của của Hải Phòng là không chạy theo tăng trưởng nóng, tiếp tục hoàn thiện và phát triển bán lẻ tại Chi nhánh. Chiến không nói về các con số nhưng tôi biết Hải Phòng đã kế thừa thành tựu của những lớp người đi trước, không phải qua các Huân chương Lao động, Huân chương Độc lập… mà qua nhiệt huyết, kể cả những buồn vui của những con người đóng góp tích cực cho sự phát triển kinh tế, xã hội Thành phố Cảng, Thành phố bao năm kiên cường trụ vững bên bờ sóng, mở cánh cửa hội nhập với Thế giới.Email: bidv247@yes88play.xyz
Swift code: BIDVVNVX