Web Content Viewer
Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết trò chuyện cùng các nhà báo, nhà văn trên chuyến tàu đi Quảng Trị
Hôm đó, trời Quảng Trị nắng nóng kinh hoàng. Thỉnh thoảng lại một luồng gió nóng rát thổi tới có cảm giác chỉ cần đốt một que diêm là tất cả con người cảnh vật sẽ bốc cháy đùng đùng. Không ai cháy cả nhưng mặt mũi người nào người ấy đỏ vang như vừa bước qua một cuộc nhậu tàn canh, kể cả mặt vị chủ tịch nước. Ông đứng trước những nấm mồ vô danh và hữu danh khe khẽ cất giọng nói khàn khàn rút ra từ gan ruột khiến cho mọi người xung quanh đều nổi gai người vì xúc động. Chiến tranh đi qua đã lâu, non sông đã từng ngày thay da đổi thịt nhưng giây phút này đây đứng trước anh linh các anh, sao cứ cảm thấy cuộc chiến tranh, sự mất mát và nỗi hy sinh ấy đang chờm ngợp, rất gần, hầu như nếm được cả mùi vị đạn bom của nó. Và nếu không có bộ đồng phục màu xanh mát trên thân hình các cô gái BIDV xinh đẹp, cao ráo, má rám hồng thì mọi sự sẽ trở nên trầm lắng, buồn thương biết chừng nào. Nụ cười của các em đã là những bó hoa tươi thắm dâng lên cho những hương hồn liệt sĩ đã ngã xuống cho cuộc sống yên bình hôm nay. Nụ cười và mất mát, quá khứ và hiện tại, thiếu nữ và các chàng trai không trở về, nắng và gió, màu rừng và khói nhang tỏa lan lãng đãng… Tất cả tạo nên một sắc màu hư thực, thành kính của cuộc đời, của con người, của đất trời, của cái khoảnh khắc và vĩnh hằng, của cái giá phải trả cho non sông yên ấm sao đắt quá, đắt đến se lòng, núi xương sông máu. Thoáng một đôi mắt con gái rơm rớm nước nhìn lên cao. Thế là đủ, là yên lòng cho các hương hồn chiến sĩ mà có người khi vùi thân vào lòng đất vẫn chưa biết một nụ hôn khác giới mùi vị như thế nào. Sông Thạch Hãn chiều nay sao cũng buồn thế. Có một nghĩa trang dưới lòng sông. Tám mốt ngày đêm, mỗi ngày đêm ta hy sinh một đại đủ trên trăm con người mà hầu hết là sinh viên để giữ bằng được khu Thành Cổ bên kia sông. Khu Thành Cổ đã trở thành quyết chiến điểm, thành niềm kiêu hãnh và tượng đài đau thương cho toàn dân tộc vào thời khắc bản lề của cuộc chiến đã kéo dài ba mươi năm.Đò xuôi Thạch Hãn ơi chèo nhẹ
Đáy sông còn đó bạn tôi nằm…
Câu thơ của người lính Thành Cổ tên Lê Bá Dương đã nói lên tất cả. Câu thơ của một người làm thơ nghiệp dư nhưng lại mang tầm chuyên nghiệp, hơn cả chuyên nghiệp vì anh đã viết nó bằng máu của mình và đồng đội. Chỉ có điều khi ấy chính anh cũng không hề hay biết rằng, đáy sông không chỉ có Bạn tôi 🥃mà còn có cả những người lính phía bên kia. Thì đã có sao. Độ lùi đã gần bốn mươi năm cho dòng sông đẫm máu và nước mắt này, đẫm máu và nước mắt cho cả hai bên, cho cùng dòng giống con Lạc cháu Hồng, ai còn rạch ròi chấp nê nọ kia làm gì nữa.
Vị chủ tịch nước thay mặt tất cả cúi xuống thả vào dòng sông những bè hoa nhỏ. Hoa khẽ dập dềnh trôi ra giữa dòng, trôi bâng khuâng theo con nước để cầu mong cho linh hồn các anh được siêu thoát tịnh ngộ vĩnh hằng trong lòng nước hướng ra biển cả mênh mông. Dòng đời vẫn trôi chảy không ngừng. Cuộc sống còn bao điều lo toan bận rộn, ngày hôm nay chúng tôi bỏ lại đằng sau mọi sự để ra với các anh, lắng lòng, tĩnh lặng giây lát để rồi sáng mai trở về, cuộc sống vất vả lại cuốn tất cả vào guồng nhưng bỗng thấy cái vất vả ấy có ý nghĩa hơn, sâu thẳm, dịu dàng hơn. Dịu dàng như đôi mắt con gái vận áo màu xanh đang dõi nhìn về phía những bè hoa trôi lặng lẽ ra cửa sông, cửa đời.Email: bidv247@yes88play.xyz
Swift code: BIDVVNVX